Thứ Sáu, 28 tháng 2, 2014

Thứ Năm, 27 tháng 2, 2014

CÂU CHUYỆN BÁT MÌ




CÂU CHUYỆN BÁT MÌ
Rất cảm động
Mở loa nghe đọc chuyện.
-o0o-
Câu chuyện có thật ở quán mì Bắc Hải Đình Nhật Bản
-o0o-
---ooo0ooo---
Trong cuộc sống ngày nay, xin đừng quên rằng còn tồn tại lòng nhân ái. Đây là một câu chuyện có thật, chúng tôi gọi là "Câu chuyện bát mì". Chuyện xảy ra cách đây năm mươi năm vào ngày 31/12, một ngày cuối năm tại quán mì Bắc Hải Đình, đường Trát Hoảng, Nhật Bản.
-o0o-
Đêm giao thừa, ăn mì sợi đón năm mới là phong tục tập quán của người Nhật, cho đến ngày đó công việc làm ăn của quán mì rất phát đạt. Ngày thường, đến chạng vạng tối trên đường phố hãy còn tấp nập ồn ào nhưng vào ngày này mọi người đều lo về nhà sớm hơn một chút để kịp đón năm mới. Vì vậy đường phố trong phút chốc đã trở nên vắng vẻ.
Ông chủ Bắc Hải Đình là một người thật thà chất phác, còn bà chủ là một người nhiệt tình, tiếp đãi khách như người thân. Đêm giao thừa, khi bà chủ định đóng cửa thì cánh cửa bị mở ra nhè nhẹ, một người phụ nữ trung niên dẫn theo hai bé trai bước vào. Đứa nhỏ khoảng sáu tuổi, đứa lớn khoảng 10 tuổi. Hai đứa mặc đồ thể thao giống nhau, còn người phụ nữ mặc cái áo khoác ngoài lỗi thời.
- Xin mời ngồi!
Nghe bà chủ mời, người phụ nữ rụt rè nói:
- Có thể... cho tôi một... bát mì được không?
Phía sau người phụ nữ, hai đứa bé đang nhìn chăm chú.
- Đương nhiên... đương nhiên là được, mời ngồi vào đây.
Bà chủ dắt họ vào bàn số hai, sau đó quay vào bếp gọi to:
- Cho một bát mì.
Ba mẹ con ngồi ăn chung một bát mì trông rất ngon lành, họ vừa ăn vừa trò chuyện khe khẽ với nhau. "Ngon quá" - thằng anh nói.
- Mẹ, mẹ ăn thử đi - thằng em vừa nói vừa gắp mì đưa vào miệng mẹ.
Sau khi ăn xong, người phụ nữ trả một trăm năm mươi đồng. Ba mẹ con cùng khen: "Thật là ngon! 
Cám ơn!" rồi cúi chào và bước ra khỏi quán.
- Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ - ông bà chủ cùng nói.
Công việc hàng ngày bận rộn, thế mà đã trôi qua một năm. Lại đến ngày 31/12, ngày chuẩn bị đón năm mới. Công việc của Bắc Hải Đình vẫn phát đạt. So với năm ngoái, năm nay có vẻ bận rộn hơn. Hơn mười giờ, bà chủ toan đóng cửa thì cánh cửa lại bị mở ra nhè nhẹ. Bước vào tiệm là một người phụ nữ dẫn theo hai đứa trẻ. Bà chủ nhìn thấy cái áo khoác lỗi thời liền nhớ lại vị khách hàng cuối cùng năm ngoái.
- Có thể... cho tôi một... bát mì được không?
- Đương nhiên... đương nhiên, mời ngồi!
Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai như năm ngoái, vừa nói vọng vào bếp:
- Cho một bát mì.
Ông chủ nghe xong liền nhanh tay cho thêm củi vào bếp trả lời:
- Vâng, một bát mì!
Bà chủ vào trong nói nhỏ với chồng:
- Này ông, mình nấu cho họ ba bát mì được không?
- Không được đâu, nếu mình làm thế chắc họ sẽ không vừa ý.
Ông chủ trả lời thế nhưng lại bỏ nhiều mì vào nồi nước lèo, ông ta cười cười nhìn vợ và thầm nghĩ: "Trông bà bề ngoài khô khan nhưng lòng dạ cũng không đến nỗi nào!"
Ông làm một tô mì to thơm phức đưa cho bà vợ bưng ra. Ba mẹ con ngồi quanh bát mì vừa ăn vừa thảo luận. Những lời nói của họ đều lọt vào tai hai vợ chồng ông chủ quán.
- Thơm quá!
- Năm nay vẫn được đến Bắc Hải Đình ăn mì thật là may mắn quá!
- Sang năm nếu được đến đây nữa thì tốt biết mấy!
Ăn xong, trả một trăm năm mươi đồng, ba mẹ con ra khỏi tiệm Bắc Hải Đình.
- Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ!
Nhìn theo bóng dáng ba mẹ con, hai vợ chồng chủ quán thảo luận với nhau một lúc lâu.
Đến ngày 31/12 lần thứ ba, công việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn rất tốt, vợ chồng ông chủ quán bận rộn đến nỗi không có thời gian nói chuyện. Đến 9g30 tối, cả hai người đều cảm thấy trong lòng có một cảm giác gì đó khó tả. Đến 10 giờ, nhân viên trong tiệm đều đã nhận bao lì xì và ra về. Ông chủ vội vã tháo các tấm bảng trên tường ghi giá tiền của năm nay là “200đ/bát mì” và thay vào đó giá của năm ngoái “150đ/bát mì”. Trên bàn số hai, ba mươi phút trước bà chủ đã đặt một tờ giấy "Đã đặt chỗ". Đúng 10g30, ba mẹ con xuất hiện, hình như họ cố chờ khách ra về hết rồi mới đến. Đứa con trai lớn mặc bộ quần áo đồng phục cấp hai, đứa em mặc bộ quần áo của anh, nó hơi rộng một chút, cả hai đứa đều đã lớn rất nhiều.
- Mời vào! Mời vào! - bà chủ nhiệt tình chào đón.
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của bà chủ, người mẹ chậm rãi nói:
- Làm ơn nấu cho chúng tôi... hai bát mì được không?
- Được chứ, mời ngồi bên này!
Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai, nhanh tay cất tờ giấy "Đã đặt chỗ" đi, sau đó quay vào trong la to: "Hai bát mì".
- Vâng, hai bát mì. Có ngay.
Ông chủ vừa nói vừa bỏ ba phần mì vào nồi.
Ba mẹ con vừa ăn vừa trò chuyện, dáng vẻ rất phấn khởi. Đứng sau bếp, vợ chồng ông chủ cũng cảm nhận được sự vui mừng của ba mẹ con, trong lòng họ cũng cảm thấy vui lây.
- Tiểu Thuần và anh lớn này, hôm nay mẹ muốn cảm ơn các con!
- Cảm ơn chúng con? Tại sao ạ?
- Chuyện là thế này: vụ tai nạn xe hơi của bố các con đã làm cho tám người bị thương, công ty bảo hiểm chỉ bồi thường một phần, phần còn lại chúng ta phải chịu, vì vậy mấy năm nay mỗi tháng chúng ta đều phải nộp năm mươi ngàn đồng.
- Chuyện đó thì chúng con biết rồi - đứa con lớn trả lời.
Bà chủ đứng bên trong không dám động đậy để lắng nghe.
- Lẽ ra phải đến tháng ba năm sau chúng ta mới nộp hết nhưng năm nay mẹ đã nộp xong cả rồi!
- Hả, mẹ nói thật đấy chứ?
- Ừ, mẹ nói thật. Bởi vì anh lớn nhận trách nhiệm đi đưa báo, còn Tiểu Thuần giúp mẹ đi chợ nấu cơm làm mẹ có thể yên tâm làm việc, công ty đã phát cho mẹ một tháng lương đặc biệt, vì vậy số tiền chúng ta còn thiếu mẹ đã nộp hết rồi.
- Mẹ ơi! Anh ơi! Thật là tốt quá, nhưng sau này mẹ cứ để con tiếp tục nấu cơm nhé.
- Con cũng tiếp tục đi đưa báo. Tiểu Thuần chúng ta phải cố gắng lên!
- Mẹ cám ơn hai anh em con nhiều!
- Tiểu Thuần và con có một bí mật chưa nói cho mẹ biết. Đó là vào một ngày chủ nhật của tháng mười một, trường của Tiểu Thuần gửi thư mời phụ huynh đến dự một tiết học. Thầy giáo của Tiểu Thuần còn gửi một bức thư đặc biệt cho biết bài văn của Tiểu Thuần đã được chọn làm đại diện cho Bắc Hải đảo đi dự thi văn toàn quốc. Con nghe bạn của Tiểu Thuần nói mới biết nên hôm đó con đã thay mẹ đến dự.
- Có thật thế không? Sau đó ra sao?
- Thầy giáo ra đề bài: “Chí hướng và nguyện vọng của em là gì?” Tiểu Thuần đã lấy đề tài bát mì để viết và được đọc trước tập thể nữa chứ. Bài văn được viết như sau: "Ba bị tai nạn xe mất đi để lại nhiều gánh nặng. Để gánh vác trách nhiệm này, mẹ phải thức khuya dậy sớm để làm việc". Đến cả việc hàng ngày con phải đi đưa báo, em cũng viết vào bài nữa. Lại còn: "Vào tối 31/12, ba mẹ con cùng ăn một bát mì rất ngon. Ba người chỉ gọi một tô mì, nhưng hai vợ chồng bác chủ tiệm vẫn cám ơn và còn chúc chúng tôi năm mới vui vẻ nữa. Lời chúc đó đã giúp chúng tôi có dũng khí để sống, khiến cho gánh nặng của ba để lại nhẹ nhàng hơn". Vì vậy Tiểu Thuần viết rằng nguyện vọng của nó là sau này mở một tiệm mì, trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất ở Nhật Bản, cũng sẽ nói với khách hàng của mình những câu như: "Cố gắng lên! Chúc hạnh phúc! Cám ơn!"
Đứng sau bếp, hai vợ chồng chủ quán lặng người lắng nghe ba mẹ con nói chuyện mà nước mắt lăn dài.
- Bài văn đọc xong, thầy giáo nói: anh của Tiểu Thuần hôm nay thay mẹ đến dự, mời em lên phát biểu vài lời.
- Thật thế à? Thế lúc đó con nói sao?
- Bởi vì quá bất ngờ nên lúc đầu con không biết phải nói gì cả, con nói: "Cám ơn sự quan tâm và thương yêu của thầy cô đối với Tiểu Thuần. Hàng ngày em con phải đi chợ nấu cơm nên mỗi khi tham gia hoạt động đoàn thể gì đó nó đều phải vội vã về nhà, điều này gây không ít phiền toái cho mọi người. Vừa rồi khi em con đọc bài văn thì trong lòng con cảm thấy sự xấu hổ nhưng đó là sự xấu hổ chân chính. Mấy năm nay mẹ chỉ gọi một bát mì, đó là cả một sự dũng cảm. Anh em chúng con không bao giờ quên được... Anh em con tự hứa sẽ cố gắng hơn nữa, quan tâm chăm sóc mẹ nhiều hơn. Cuối cùng con nhờ các thầy cô quan tâm giúp đỡ cho em con."
Ba mẹ con nắm tay nhau, vỗ vai động viên nhau, vui vẻ cùng nhau ăn hết tô mì đón năm mới rồi trả 300 đồng, nói câu cám ơn vợ chồng chủ quán, cúi chào và ra về. Nhìn theo ba mẹ con, vợ chồng ông chủ quán nói với theo:
- Cám ơn! Chúc mừng năm mới!
Lại một năm nữa trôi qua.
Bắc Hải Đình vào lúc 9g tối, bàn số hai được đặt một tấm giấy "Đã đặt chỗ" nhưng ba mẹ con vẫn không thấy xuất hiện.

Năm thứ hai rồi thứ ba, bàn số hai vẫn không có người ngồi. Ba mẹ con vẫn không thấy trở lại. Việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn như mọi năm, toàn bộ đồ đạc trong tiệm được thay đổi, bàn ghế được thay mới nhưng bàn số hai thì được giữ lại y như cũ.
"Việc này có ý nghĩa như thế nào?" Nhiều người khách cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này nên đã hỏi. Ông bà chủ liền kể lại câu chuyện bát mì cho mọi người nghe. Cái bàn cũ kia được đặt ngay chính giữa, đó cũng là một sự hy vọng một ngày nào đó ba vị khách kia sẽ quay trở lại, cái bàn này sẽ dùng để tiếp đón họ. Bàn số hai "cũ" trở thành "cái bàn hạnh phúc", mọi người đều muốn thử ngồi vào cái bàn này.
Rồi rất nhiều lần 31/12 đã đi qua.
Lại một ngày 31/12 đến. Các chủ tiệm lân cận Bắc Hải Đình sau khi đóng cửa đều dắt người nhà đến Bắc Hải Đình ăn mì. Họ vừa ăn vừa chờ tiếng chuông giao thừa vang lên. Sau đó, mọi người đi bái thần, đây là thói quen năm, sáu năm nay. Hơn 9g30 tối, trước tiên vợ chồng ông chủ tiệm cá đem đến một chậu cá còn sống.
Tiếp đó, những người khác đem đến nào là rượu, thức ăn, chẳng mấy chốc đã có khoảng ba, bốn chục người. Mọi người rất vui vẻ. Ai cũng biết lai lịch của bàn số hai. Không ai nói ra nhưng thâm tâm họ đang mong chờ giây phút đón mừng năm mới. Người thì ăn mì, người thì uống rượu, người bận rộn chuẩn bị thức ăn… Mọi người vừa ăn, vừa trò chuyện, từ chuyện trên trời dưới đất đến chuyện nhà bên có thêm một chú nhóc nữa. Chuyện gì cũng tạo thành một chuỗi câu chuyện vui vẻ. Ở đây ai cũng coi nhau như người nhà.
Đến 10g30, cửa tiệm bỗng nhiên mở ra nhè nhẹ, mọi người trong tiệm liền im bặt và nhìn ra cửa. Hai thanh niên mặc veston, tay cầm áo khoác bước vào, mọi người trong quán thở phào và không khí ồn ào náo nhiệt trở lại. Bà chủ định ra nói lời xin lỗi khách vì quán đã hết chỗ thì đúng lúc đó một người phụ nữ ăn mặc hợp thời trang bước vào, đứng giữa hai thanh niên.
Mọi người trong tiệm dường như nín thở khi nghe người phụ nữ ấy nói chầm chậm:
- Làm ơn... làm ơn cho chúng tôi ba bát mì được không?
Gương mặt bà chủ chợt biến sắc. Đã mười mấy năm rồi, hình ảnh bà mẹ trẻ cùng hai đứa con trai chợt hiện về và bây giờ họ đang đứng trước mặt bà đây. Đứng sau bếp, ông chủ như mụ người đi, giơ tay chỉ vào ba người khách, lắp lắp nói:
- Các vị... các vị là...
Một trong hai thanh niên tiếp lời:
- Vâng! Vào ngày cuối năm của mười bốn năm trước đây, ba mẹ con cháu đã gọi một bát mì, nhận được sự khích lệ của bát mì đó, ba mẹ con cháu như có thêm nghị lực để sống. Sau đó, ba mẹ con cháu đã chuyển đến sống ở nhà ông bà ngoại ở Tư Hạ. Năm nay cháu thi đỗ vào trường y, hiện đang thực tập tại khoa nhi của bệnh viện Kinh Đô. Tháng tư năm sau cháu sẽ đến phục vụ tại bệnh viện tổng hợp của Trát Hoảng. Hôm nay, chúng cháu trước là đến chào hỏi bệnh viện, thuận đường ghé thăm mộ của ba chúng cháu. Còn em cháu mơ ước trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất Nhật Bản không thành, hiện đang là nhân viên của Ngân hàng Kinh Đô. Cuối cùng, ý định nung nấu từ bao lâu nay của chúng cháu là hôm nay, ba mẹ con cháu muốn đến chào hỏi hai bác và ăn mì ở Bắc Hải Đình này.
Ông bà chủ quán vừa nghe vừa gật đầu mà nước mắt ướt đẫm mặt. Ông chủ tiệm rau ngồi gần cửa ra vào đang ăn đầy miệng mì, vội vả nhả ra, đứng dậy nói:
- Này, ông bà chủ, sao lại thế này? Không phải là ông bà đã chuẩn bị cả mười năm nay để có ngày gặp mặt này đó sao? Mau tiếp khách đi chứ. Mau lên!
Bà chủ như bừng tỉnh giấc, đập vào vai ông hàng rau, cười nói:
- Ồ phải... Xin mời! Xin mời! Nào bàn số hai cho ba bát mì.
Ông chủ vội vàng lau nước mắt trả lời:
- Có ngay. Ba bát mì.
-o0o-
Thật ra cái mà ông bà chủ tiệm bỏ ra không có gì nhiều lắm, chỉ là vài vắt mì, vài câu nói chân thành mang tính khích lệ, động viên chúc mừng. Với xã hội năng động ngày nay, con người dường như có một chút gì đó lạnh lùng, nhẫn tâm. Nhưng từ câu chuyện này, tôi đi đến kết luận rằng: chúng ta không nên chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh xung quanh, chỉ cần bạn có một chút quan tâm dành cho người khác thì bạn có thể đem đến niềm hạnh phúc cho họ rồi. Chúng ta không nên nhỏ nhoi ích kỷ bởi tôi tin trong mỗi chúng ta đều ẩn chứa một tấm lòng nhân ái. Hãy mở kho tàng ấy ra và thắp sáng nó lên dù chỉ là một chút ánh sáng yếu ớt, nhưng trong đêm đông giá rét thì nó có thể mang lại sự ấm áp cho mọi người.
Câu chuyện này xuất hiện làm xúc động không ít độc giả Nhật Bản. Có người nhận xét rằng: "Đọc xong câu chuyện này không ai không rơi nước mắt". Đây chỉ là lời nhận xét mang tính phóng đại một chút nhưng nó không phải là không thực tế. Quả thật, nhiều người đọc xong câu chuyện đã phải rơi lệ, chính sự quan tâm chân thành và lòng nhân hậu trong câu chuyện đã làm cho họ phải xúc động.
---ooo0ooo---

NỮ PHI CÔNG HUỲNH LÝ ĐÔNG PHƯƠNG



Nữ phi công Việt Nam
4. Huỳnh Lý Đông Phương
Nguồn: Vương Linh – VnExpress
-o0o-
Cao hơn 1,7m, dáng người mảnh mai với mái tóc dài và nụ cười rạng rỡ, Huỳnh Lý Đông Phương thường khiến người đối diện ồ lên khi biết cô gái 25 tuổi dịu dàng này là một phi công nhiều kinh nghiệm.
Làm việc cho hãng hàng không Việt Nam Airlines một năm rưỡi, Huỳnh Lý Đông Phương không ít lần khiến hành khách bất ngờ khi thấy cô trong khoang lái. Nhiều người còn đòi chụp ảnh với cô phi công xinh đẹp để làm kỷ niệm.
Những cô gái Việt bỗng dưng nổi tiếng 1

Sinh ra và lớn lên tại Brussels (Bỉ), từ nhỏ, mỗi lần được theo bố mẹ về quê, cô luôn thích thú khi tới sân bay và nhìn những chiếc máy bay đậu ngoài bãi. Ngay từ đó, Phương đã ấp ủ ước mơ được lái máy bay ngắm những cánh đồng cỏ xanh.
Khi biết cô có ý định theo đuổi nghề phi công, cả bố mẹ lẫn thầy cô đều phản đối quyết liệt và khuyên cô nên theo một nghề nào đó nhẹ nhàng, ổn định hơn như làm văn phòng. Ba mất khi Phương tốt nghiệp lớp 12, để thực hiện ước nguyện của ba và không muốn mẹ buồn thêm, cô thi đậu và theo học một trường đại học về kinh doanh. Thế nhưng, cứ nghĩ tới chuyện sau này phải làm việc trong những tòa cao ốc, với công việc văn phòng, cô đã nản. Thấy con gái vẫn tha thiết với nghề phi công, người mẹ đã đồng ý để Phương theo đuổi ước mơ.
Háo hức lắm nhưng lúc mới bước vào khóa đào tạo phi công tại Montpellier (Pháp), Phương vẫn thấy hụt hẫng khi lần đầu phải sống tự lập, với chương trình học vô cùng vất vả.
Những cô gái Việt bỗng dưng nổi tiếng 3
Phương cho biết, trong khóa của cô, có 32 người thì chỉ có 4 bạn nữ, và một cô đã bỏ dở vì không chịu được các bài huấn luyện khắt nghiệt. Bản thân Phương, trong gần 2 năm rưỡi cũng có lúc muốn bỏ cuộc vì quá mệt mỏi và nản lòng khi thấy nhiều bạn nam cùng lớp tỏ ra nghi ngờ và phân biệt đối xử vì "không hiểu con gái vào đây học làm gì".
Nhưng khi ấy, cô đã gặp những người bạn và thầy tốt, luôn ủng hộ, nên quyết tâm "làm cho những cậu bạn thay đổi cái nhìn về nữ phi công, và phải công nhận rằng, phụ nữ cũng có thể lái may bay mà còn lái giỏi nữa".
Những cô gái Việt bỗng dưng nổi tiếng 2
Phương hào hứng kể, trong quá trình học bay, quan trọng nhất là phải biết hạ cánh rồi định hướng bay, tiếp cận đường bay... Cô nhớ nhất "mốc" được thầy “thả” cho bay một mình "như con chim lần đầu được tự do tung cánh, cảm giác bất ngờ và vui sướng không thể tả". Còn lần đầu tiên bay có khách, cô gái vừa hồi hộp vừa hạnh phúc khi quay lại từ khoang lái thấy có đến gần 180 người đồng hành cùng mình.
Hiện tại, từ Sài Gòn, Phương lái máy bay đi các chuyến trong nước như Hà Nội, Huế, Đà Nẵng, Cam Ranh... và nước ngoài, sang Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản, Singapore, Malaysia...
“Mỗi ngày bay là một ngày vui và đáng nhớ. Bầu trời mỗi ngày đều khác và không một văn phòng nào có thể đẹp bằng. Em rất hạnh phúc khi được bay qua những danh lam thắng cảnh và khám phá bao miền đất lạ”, cô gái chia sẻ. Đông Phương hồn nhiên kể, do những chuyến bay nối tiếp nên cô cũng khó gặp gỡ và quen ai nên vẫn "phòng không"...
---ooo0ooo---

VƯỞN HOA ĐỊA ĐÀNG (2-3)



“Vườn hoa địa đàng” trên thế giời (2-3)
-o0o-
2. Vườn Exbury, Anh
Lặng ngắm vườn hoa địa đàng vòng quanh thế giới
Nằm ở công viên quốc gia New Forest, Hampshire, Anh, khu vườn nổi tiếng Exbury thuộc sở hữu của gia tộc Rothschild có sức quyến rũ kỳ lạ đối với bất cứ ai yêu sự lãng mạn và rực rỡ của những bông hoa sắc màu.
Lặng ngắm vườn hoa địa đàng vòng quanh thế giới
Lặng ngắm vườn hoa địa đàng vòng quanh thế giới
Mỗi khi hè sang, khu vườn Exbury lại rực rỡ với sắc hồng, đỏ của hoa đỗ quyên, hoa trà... bao phủ cả một khoảng không gian rộng lớn. Trải dài trên một vùng có diện tích khoảng 81ha, khu vườn Exbury không chỉ là một điểm du lịch yêu thích của nhiều người mà còn là khu nghiên cứu thực vật của các nhà khoa học.
3. Vườn Keukenhof, Hà Lan
Lặng ngắm vườn hoa địa đàng vòng quanh thế giới
Nằm tại Lisse, một thị trấn nhỏ ở phía Nam Amsterdam (Hà Lan), vườn Keukenhof được nhiều người biết đến là một trong những vườn hoa tulip đẹp nhất trên thế giới. Với khoảng 7 triệu hoa tulip thuộc 100 giống khác nhau, vườn Keukenhof đủ sức lay động, làm mê mẩn bất cứ du khách nào có dịp ghé thăm nơi đây.
Lặng ngắm vườn hoa địa đàng vòng quanh thế giới
Lặng ngắm vườn hoa địa đàng vòng quanh thế giới
Thời gian đẹp nhất để ngắm hoa tulip là vào cuối tháng 4 và đầu tháng 5, đây cũng là thời điểm diễn ra lễ hội hoa Keukenhof lớn nhất thế giới trong tiết trời tuyệt đẹp của mùa xuân châu Âu.
Lặng ngắm vườn hoa địa đàng vòng quanh thế giới

Lặng ngắm vườn hoa địa đàng vòng quanh thế giới
Với những ai yêu thích tulip, nếu có dịp hãy một lần ghé qua Keukenhof - thiên đường hoa tulip để cảm nhận vẻ đẹp muôn màu của hàng ngàn loài hoa được trồng xen kẽ, tạo thành những bức tranh nghệ thuật đáng kinh ngạc.
---ooo0ooo---


HIỆN TƯỢNG KỲ LẠ TRÊN ĐẠI DƯƠNG (36-1.2.3)



Hiện tượng kỳ lạ trên đại dương – 36 (1-2-3)
-o0o-

1 -  Băng trôi có sọc nhiều màu sắc

Những hiện tượng kỳ lạ trên đại dương

Tùy vào từng đại dương và khu vực của khối băng trôi mà nhiệt độ và đặc tính của chúng thường khác nhau. Hiện tượng thú vị này xuất hiện ở các vùng nước lạnh và đóng băng gần Nam Cực.
Những tảng băng sọc được hình thành do những núi băng xanh và trắng va chạm, một phần của núi băng vỡ ra và tan chảy vào nhau, sau đó đóng băng một lần nữa tạo thành khối băng trôi. Trong quá trình đóng băng, các tạp chất và hạt chất lỏng lẫn vào khiến những khối băng có những lớp màu khác nhau.
2. Xoáy nước
Những hiện tượng kỳ lạ trên đại dương
Xoáy nước là một hiện tượng nguy hiểm trên đại dương. Đây thực chất là một xoáy nước rộng có sức hủy diệt lớn, nhanh chóng hút bất cứ thứ gì xuất hiện trong vùng lân cận. Thời tiết là một nhân tố quyết định lực và tốc độ của xoáy nước. Có nhiều truyền thuyết cho rằng, các xoáy nước sẽ ngay lập tức nhấn chìm mọi thứ xuống đáy đại dương, tuy nhiên các nhà khoa học lại phủ định giả thiết này.
3. Thủy triều đỏ
 
Thủy triều đỏ hình thành do sự phát triển mạnh mẽ của tảo độc. Tảo sẽ sản sinh ra chất độc và các thành tố có hại cho động vật biển, cá, chim và cả con người. 
Một trong những đợt thủy triều đỏ được biết đến nhiều nhất thường xuất hiện vào mùa hè hàng năm dọc bờ biển vịnh Florida, Mỹ.
---ooo0ooo---

DI SẢN THẾ GIỚI (41)



DI SẢN THẾ GIỚI (41)
BKTT Wilipedia
-o0o-
41. Quần thể lâu đài Mirsky
Quần thể lâu đài Mirsky nằm ở thành phố Mir, vùng Karelichy, thuộc tỉnh Hrodna, Belarus, cách lâu đài Nesvizh - một di sản thế giới khác của Belarus - 29 km về phía tây bắc.
Quần thể lâu đài Mir đã được UNESCO đưa vào danh sách Di sản thế giới năm 2000, trong khóa họp thứ 24.
Việc xây đựng lâu đài này ở gần làng Mir, theo phong cách kiến trúc Gothic được bắt đầu từ cuối thế kỷ thứ 15. Công việc xây dựng do Công tước Ilinich thực hiện, được hoàn tất vào đầu thế kỷ 16. Khoảng năm 1568 lâu đài Mir chuyển nhượng cho Công tước Radvila của đại công quốc Litva. Vị công tước này đã hoàn thành việc xây dựng lâu đài theo phong cách kiến trúc Phục Hưng. 
Một dinh 3 tầng được xây dọc theo các tường phía đông và phía bắc của lâu đài. Các bề mặt tô vữa được trang trí bằng các đòn ngang, các cửa, các cổng vòm và bao lơn bằng đá vôi.
Trong thời Napoléon, lâu đài này đã bị bỏ hoang gần 1 thế kỷ và bị hư hại nghiêm trọng. Tới cuối thế kỷ 19, lâu đài này mới được tu bổ. Năm 1813, sau khi Dominik Radzivil từ trần, lâu đài được trao cho người con gái là Stefania, kết hôn với Ludwig zu Sayn-Wittgenstein-Berleburg. Sau đó chuyển sang tay con gái của họ là Maria, kết hôn với hoàng tử Chlodwig Hohenloche-Schillingsfurst. Năm 1895, con trai của họ là Maurice Hohenloche-Schillingsfurst bán lâu đài cho Nicolaj Sviatopolk-Mirski của thị tộc Bialynia. Con trai của Nikolaj Sviatopolk-Mirski là Michail bắt đầu xây dựng lại lâu đài theo bản thiết kế của kiến trúc sư Teodor Bursze. Gia dình Sviatopolk-Mirski sở hữu lâu đài này cho tới năm 1939.
Trong thế chiến thứ hai, lâu đài này bị lực lượng chiếm đóng Đức quốc xã chiếm dụng làm ghetto cho các người Do Thái địa phương, trước khi thanh toán họ.
---ooo0ooo---


CÂY THUỐC NAM - 145. HOÀNG THẠCH



CÂY THUỐC NAM (145)
---o0o---
145. Hoàng thạch

Tên khác : Hoạt thạch phấn

Tên khoa học: Talcum.

Nguồn gốc : Vị thuốc là khoáng chất có thành phần chủ yếu là magiê silicat có ít sắt oxyt và nhôm oxyt. Quặng này có ở nhiều địa phương vùng núi nước ta.

Thành phần hóa học chính: Magiê silicat.

Công dụng:

Tây y: làm phấn rôm, bao thuốc viên, phấn bôi mặt.
Đông y: Chữa sốt, lợi tiểu, chữa bệnh khát.

Cách dùng, liều lượng:

Ngày dùng 10-15g dạng thuốc sắc hoặc thuốc bột. Thuốc viên 1-2g.
---ooo0ooo---

Thứ Tư, 26 tháng 2, 2014

CÂU CÁ TRÊN BĂNG



Bạn Phan Lục (Chicago) thân chuyển
Hội thi câu cá trên băng ở Hàn quốc
Hàng nghìn người Hàn Quốc đổ về một dòng sông bị đóng băng để tham gia một trong những sự kiện hấp dẫn nhất năm – cuộc thi câu cá trên băng.
Cuộc thi câu cá trên băng nằm trong khuôn khổ lễ hội băng hoành tráng thường niên kéo dài 3 tuần, thu hút hàng triệu người.
Người dân Hàn Quốc, không kể già trẻ, gái trai đổ về dòng sông Hwacheon bị đóng băng trong suốt mùa đông ở huyện Hwacheon, tỉnh Gangwon khoan những lỗ vừa đủ thông qua lớp băng dày tới khoảng 40 cm chạm tới phần nước không bị đóng băng bên dưới.
Sau đó, họ thả cần câu xuống phía dưới những lỗ vừa đào và việc còn lại là chờ cá hồi cắn câu. Thậm chí, có một số người không cần cần câu, thò tay trần xuống lỗ băng để bắt cá.
Một người đàn ông để cô con gái nằm trên lưng, nằm dài trên mặt băng câu cá.
Một cậu bé hớn hở vì câu được cá.
Cậu bé tập trung và kiên nhẫn ngồi đợi cá cắn câu.
Chiếc lỗ được đào trên mặt băng để câu cá.
Để đảm bảo có đủ cá để bắt trong suốt 3 tuần diễn ra lễ hội, chính phủ thả khoảng 32 tấn cá hồi còn sống vào dòng sông mỗi ngày.
Một cậu bé theo cha mẹ đi câu cá hồi trên băng.
Cá bắt lên từ dòng sông còn tươi nguyên có thể ăn sống ngay hoặc có thể nấu tại chỗ để thưởng thức.
Ngoài câu cá băng, lễ hội diễn ra vào mỗi tháng 1 hàng năm và năm nay sẽ kết thúc vào ngày 26/1 còn bao gồm nhiều hoạt động như trượt tuyết, trượt băng, nặn người tuyết, đá bóng băng...
Địa điểm câu cá hồi trên băng chỉ cách khu phi quân sự giữa Hàn Quốc và Triều Tiên khoảng 20 km.
---ooo0ooo---