Thứ Bảy, 15 tháng 6, 2013

HAI BÀN TAY CHA



Bạn Phan Lục (Chicago) thân chuyển
Hai bàn tay Cha.
"A Father's Hands"
Viết bởi một người ẩn danh, nhân dịp ngày “Father’s Day”.
Bài viết nói lên cái công lao của người Cha đối với các con. Lời văn nhẹ nhàng, ý văn thắm thiết, diễn tả chân tình, xúc động.
Xin thoát chuyển ra Việt ngữ, để những người con cùng đọc.
Và suy gẫm…
Bác sĩ Nguyễn Ý Đức.
Bố tôi ngoài 90 tuổi, yếu ớt, ngồi trên chiếc ghế dài kê ở hàng hiên. Cụ ngồi yên lặng, đầu cúi nhìn chăm chú hai bàn tay mình. Tôi ngồi bên cạnh cụ mà cụ làm như không biết sự có mặt của tôi. Một hồi lâu, tôi tự hỏi không biết bố có sao không?
Sau cùng, tuy không muốn quấy rầy cụ nhưng lại muốn biết cụ thế nào nên tôi lên tiếng hỏi han. Cụ ngẩng đầu lên, nhìn tôi và mỉm cười rồi nói với một giọng trong trẻo:
“Bố khỏe, cám ơn con hỏi.”
“Bố, con không muốn quấy rầy bố nhưng thấy bố ngồi yên nhìn xuống hai bàn tay, con lo sợ, chỉ mong bố được bình an thôi.”
Cụ hỏi lại tôi:
“Có bao giờ con nhìn hai bàn tay của con không? Ý bố muốn hỏi là có lúc nào con nhìn kỹ chúng không?”
Tôi chậm rãi mở rộng hai bàn tay mình và chú mục nhìn vào chúng. Tôi lật chúng qua lại, sấp rồi ngửa. Không, có lẽ chưa bao giờ tôi thực sự nhìn vào đôi tay mình, vừa nghĩ vậy vừa cố hình dung xem bố tôi muốn ngụ ý gì?
Bố tôi vẫn mỉm cười và kể câu chuyện:
“Con hãy ngưng lại và một lúc nào đó, thử nghĩ về hai bàn tay của con, xem chúng đã phục vụ con tận tụy thế nào suốt quãng đời con khôn lớn cho tới bây giờ…Hai bàn tay bố dù giờ đây nhăn nheo, khô quắt và yếu ớt nhưng nhờ có chúng, bố mới có thể nắm bắt và ôm ấp cuộc sống tràn đầy xung quanh mình.
Lúc bố còn bé, chính hai bàn tay này đã chống đỡ và giữ cho bố khỏi té ngã trên sàn nhà, bón thức ăn cho bố, mặc quần áo cho bố. Tuổi thơ, bà nội dạy bố biết chắp hai tay để cầu nguyện. Cũng hai bàn tay ấy buộc giây giày cho bố và giúp bố mang đôi ủng cao.  Với hai bàn tay này, bố đã lau nước mắt cho các con và nâng niu mẹ các con. Chúng cũng lau nước mắt cho bố ngày tiễn em trai con ra chiến trường.
Chúng đã từng lem luốc, trầy xước và sần sượng, đã từng sưng vù và cong quẹo. Chúng đã lóng ngóng, vụng về khi bố thử bế cô con gái đầu lòng của bố là con ngày ấy. Bàn tay từng được trang sức với chiếc nhẫn cưới của mọi người, nó khoe với cả thế gian này là bố đã lập gia đình và thương yêu một người thật đặc biệt.
Cũng chính hai bàn tay này đã viết những lá thư gởi về nhà, chúng run rẩy, co giật khi bố chôn cất ông bà nội và người bạn trăm năm. Chúng đã ôm ấp các con, an ủi hàng xóm, nắm chặt nỗi tức giận khi có điều gì không hiểu được. Chúng đã che mặt cho bố, chải tóc cho bố, tắm rửa vệ sinh toàn thân cho bố.
Chúng đã ướt, đã dính dấp nhầy nhụa, đã cong quẹo, đã gẫy, khô và sần sượng. Giờ đây, khi trên người bố chẳng còn nhiều những thứ gì khác còn hoạt động tốt, chính hai bàn tay này đã nâng bố đứng dậy, đặt bố nằm xuống và lại tiếp tục chắp vào nhau nguyện cầu. Hai bàn tay này lưu dấu những nơi bố đã đi qua và là chứng nhân cuộc đời chông gai của bố.
Tuy vậy, quan trọng hơn nữa vì đôi tay này Thượng Đế đã vươn tới, cầm nắm chúng để đưa bố về nhà, nâng bố lên tới bên Người và ở đó, hai bàn tay bố sẽ được chạm vào Thánh nhan Chúa.”
Sau ngày hôm ấy, tôi không bao giờ còn nhìn lại hai bàn tay mình như trước nữa.
Tuy nhiên, tôi nhớ là Thượng đế đã vươn tay ra, cầm lấy hai bàn tay bố tôi, dẫn ông về nước Trời. Mỗi khi hai bàn tay tôi đau nhức hoặc mỗi khi tôi vuốt má các con hay người bạn đời của tôi, tôi lại nhớ về bố. Tôi biết rằng ông cụ đã được Chúa nâng đỡ, vuốt ve trìu mến với đôi bàn tay của Người!
---ooo0ooo---


Không có nhận xét nào: