KỂ LẠI CHUYỆN NICK VUJICIC (2/4)
---o0o---
Đến năm anh 6 tuổi, bố dạy anh cách dùng chân để đánh máy và mẹ đã chế
tạo một dụng cụ bằng nhựa để giúp anh có thể cầm bút chì. Cũng có lúc anh cảm
thấy chán chường và không muốn tiếp tục sống. Đó là lúc anh 8 tuổi, anh đã sợ
hãi khi nghĩ rằng một ngày nào đó không có bố mẹ bên cạnh để chăm sóc. Nhưng
với sự giúp đỡ của gia đình, bạn bè anh đã vượt qua tất cả trở ngại đó.
Bức ảnh chụp Nick ở trường khi cậu được 10 tuổi. Bố mẹ Nick quyết định
gửi anh vào học tại một trường học bình thường thay vì một trường dành cho
những người khuyết tật. Nick cho rằng đó là quyết định tuyệt vời nhất mà bố mẹ
anh đã làm.
Nick kể trên blog của mình: "Ở trường tôi luôn bị bạn bè bắt nạt,
miệt thị và tẩy chay trong nhiều năm. Tôi tổn thương trầm trọng và sụp đổ đến
mức không muốn tồn tại nữa. Nhưng mẹ đã đưa cho tôi xem một bài báo về người
đàn ông tật nguyền, khát khao được sống khỏe để tiếp tục giúp đỡ cho cộng đồng.
Hình ảnh ấy đã thay đổi tôi hoàn toàn và tôi bắt đầu tìm lại sự tự tin, niềm
ham sống và khát khao thể hiện mình".
Bằng nghị lực phi thường cùng phương châm sống: “Tật nguyền lớn nhất
trong đời là khi mất hi vọng. Hãy tin tôi đi, mất hi vọng còn tồi tệ hơn nhiều
so với chỉ mất chân tay”, Nick Vujicic đã vươn lên để trở thành nhà diễn thuyết
nổi tiếng thế giới.
Những bài diễn thuyết của anh truyền nghị lực sống cho người nghe.
---ooo0ooo---
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét